ĐIỀU GÌ LÀM CHO HUẾ ĐẶC BIỆT??
Người ta nói “Huế đi một ngày là hết, có gì đặc biệt nhiều đâu, Huế nhỏ mà…!”. Ừ Huế nhỏ thật, Huế mang những nét cũ kỹ của nhiều thế kỷ trước, một di sản của một vương triều đã qua. Nhưng nếu chỉ nhìn Huế qua những công trình kiến trúc cổ ấy thì tựa như chỉ nhìn mái tóc dài mềm mại sau lưng của một người con gái.
Nét đẹp Huế không chỉ nằm trong những công trình kiến trúc cung đình nguy nga, tráng lệ. Nét đẹp Huế nằm trong từng ngóc ngách, kiệt hẻm của thành phố, ẩn mình trong từng quang gánh hàng ngày vẫn được các mệ, o mang ra chợ bán và nằm chính trong tâm thức, tính cách của con người đang sống nơi đây.
Có người cho rằng Huế cổ kính, trầm mặc. Có người lại cho rằng Huế thật buồn và giản dị. Và có người cũng cho rằng Huế đẹp và thơ mộng nhất. Và Huế mang trong mình một nét đẹp rất đặc biệt, một nét đẹp của riêng Huế mà thôi. Huế như một người con gái cổ điển, mang đậm cốt cách phương Đông, với trang phục đậm chất cung đình, cổ kính. Điểm xuyến thêm một chút lãng đãng, nhẹ nhàng của dòng sông Hương hòa với khí trờ dìu dịu. Cô gái ấy lắm kiêu kỳ và sang trọng khi được mang trên mình những phũ đệ, cung điện nguy nga. Nhưng điều đẹp nhất của cô gái ấy không nằm ở những vẻ đẹp bề ngoài dễ thấy mà ẩn sâu trong tâm hồn.
Vẻ đẹp tâm hồn ấy là những con đường nhỏ quanh co, những con đường phủ lên một màu cổ kính, trầm mặc của nhiều năm về trước. Với những chiếc xích lô nằm thong dong chờ khách, những tà áo dài tha thướt của nữ sinh trong nắng sớm dịu dàng hay đôi tình nhân trên chiếc xe đạp chầm chậm qua từng con phố. Đâu đó cuối góc phố là bóng dáng những cụ già ngồi nhâm nhi chén trà nóng, nhìn con đường lãng đãng trong màn sương mờ ảo… một vẻ đẹp bình dị và an nhiên đến lạ thường.
Vẻ đẹp ấy là những cơn mưa rả rít không như những cơn mưa Sài Gòn vội vã, vừa mới rộ lên rồi tắt làm người ta chưa kịp nhận ra độ nặng nhẹ của giọt mưa. Mưa Huế kéo dài, dầm dề, lê thê, những hạt mưa rào tí tách, những cơn lụt tiểu mãn bất ngờ cả lúc đến và lúc đi tạo nên nét riêng của Huế, bình lặng, dịu dàng và bí ẩn.
Vẻ đẹp ấy là những chiều bâng khuâng bên dòng Hương Giang xanh biếc, bất chợt bắt gặp một tà áo tím, một mái tóc thề, một tiếng “dạ” ngọt lịm của những cô gái “dịu dàng pha lẫn đôi nét trầm tư”.
Vẻ đẹp ấy còn thể hiện ở nền ẩm thực làm nhiều người “hồn xiêu phách lạc” với những món ăn vô cùng phong phú và đặc sắc. Món nào cũng thơm ngon, đậm đà, mang nét riêng độc đáo và ngon nhất khi ăn ở đất Huế.
Huế chào đón những bước chân phiêu du bằng những con đường vắng nhưng không vẻ, vài ngọn đèn đường vàng vọt nhẫn nại chiếu sáng xuống mặt đường trong đêm khuya đen sánh. Ở Huế người ta đóng cửa lúc 20h và ngủ lúc 21h. Một lối sống nhẹ nhàng và chậm rãi của một thành phố lễ hội bên trong là sự năng động và nhộn nhịp. Có người nói lối sống ấy không phù hợp với sự phát triển của thành phố, làm cho Huế bớt đi sự năng động của mình. Nnhưng Huế không cần phải năng động bởi Huế chỉ cần lặng lẽ thì đã đủ đẹp, đủ hấp dẫn du khách tìm đến.
Huế vẫn hai mùa mưa nắng, vẫn hàng năm đón những con gió lào nóng rát da thịt, đón những cơn mưa tầm tã, dai dẳng và nhớ nhung. Và tất cả những gì thuộc về sẵn có đã giúp cho mảnh đất này khóac lên mình chiếc áo sặc sỡ với những nét văn hóa đặc trưng riêng biệt của mình, để làm nên một xứ Huế đặc biệt!!